Thursday, November 8, 2012

4 cách tự nhiên để có giấc ngủ ngon


Phụ nữ ngày càng đối mặt với nhiều áp lực từ công việc, gia đình, xã hội, con cái... Thêm vào đó, nỗi lo về tuổi tác và sự suy giảm sức khỏe đã ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, thậm chí gây ra chứng mất ngủ và tác động không nhỏ đến cuộc sống. Dùng thuốc ngủ nhất định không phải là giải pháp tốt vì thuốc ngủ gây ra phản ứng phụ ảnh hưởng đến trí nhớ. Hãy cùng tìm hiểu một số biện pháp tự nhiên cải thiện giấc ngủ một cách hiệu quả!
Tạo thói quen cho giấc ngủ
Đồng hồ sinh học của bạn sẽ hoạt động tốt hơn và giấc ngủ sẽ đến dễ dàng hơn nếu bạn duy trì thói quen sinh hoạt đều đặn. Chỉ cần tuân thủ đúng giờ giấc đi ngủ mỗi ngày, não bộ sẽ được nhắc nhở tiết ra các hormone gây buồn ngủ đúng lúc, giúp bạn không phải trằn trọc trên giường nữa. Nhưng nếu bạn cứ phá vỡ nhịp điệu sinh học ổn định và nhất quán bằng cách đảo lộn giờ giấc đi ngủ thất thường, chẳng hạn như việc “ngủ bù”  vào hôm sau, nguy cơ mất ngủ suốt tuần tiếp theo sẽ là tất yếu vì cơ thể bạn phải mất thời gian điều chỉnh đồng hồ sinh học trở lại thói quen cũ.

Friday, November 2, 2012

Cảm ơn anh vì anh làm cho tim em rung động


Khi một người phụ nữ quyết định quên đi một người đàn ông, đó không phải vì họ hết yêu mà chỉ có thể vì nỗi đau đối phương mang đến cho họ quá đậm sâu.

Phụ nữ mạnh mẽ khi mất đi người đàn ông mình yêu họ sẽ chọn cách đối mặt với hồi ức chứ không phải là bước qua hồi ức. Có những người phụ nữ sau khi người đàn ông của họ bước đi, những bản tình ca cũ, những con đường cũ, những dư vị cũ họ đều không dám nghe lại, không dám ngoảnh lại, không dám cảm nhận lại… Nhưng phụ nữ mạnh mẽ, cùng là một bản tình ca ấy họ đã từng rơi nước mắt vì nhớ thương bạn rồi họ sẽ học cách vô cảm với bạn khi nghe lại nó, cùng là một con đường ấy họ đã từng nở những nụ cười sánh bước bên bạn, nắm chặt lấy bàn tay ấm áp của bạn, họ sẽ chọn cách bước ngược lại nó, bao trọn lấy nó và mỉm cười. Đừng nghĩ rằng những người con gái đó họ điên khùng khi níu vít lại kỉ niệm, là họ đang cho mình thời gian tự tháo gỡ những nút thắt của kỉ niệm mà thôi.


 Nếu một ngày nào đó trong cuộc đời mênh mông này, vô tình hay hữu ý bạn gặp lại họ, những “người cũ” -  họ sẽ mỉm cười với bạn rồi bước đi nhẹ như một cơn gió… Đừng vội nghĩ rằng họ đã hết đau vì những gì bạn đã mang đến, mà đó đơn giản chỉ là cách họ thứ tha cho chính hận thù trong lòng mình.

Như chờ tình đến rồi hãy yêu


(Trích “Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi” – Phạm Lữ Ân)

Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên…Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây.

Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.

Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?

Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em…

Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.

Cảm ơn người bạn đã đưa anh đến!


Chị tìm hiểu mới biết, vợ anh ngoại tình nên họ mới ly hôn. Hóa ra, anh không tệ như chị nghĩ. Chị cho phép mình mở lòng với anh…
Gần đến tuổi 35, bạn bè giới thiệu chị với một người đàn ông. Chút tự ái con gái, chị giãy nãy từ chối.
Người làm mai cứ thuyết phục mãi: Anh ấy là người tốt, cứ gặp đi rồi biết, nếu không được thì làm bạn. Nể lời, chị nhận gặp mặt.
Kết quả thật bất ngờ, chị có cảm tình với anh ngay lần gặp đầu tiên. Anh không đẹp trai nhưng dễ nhìn. Anh nói chuyện không hay nhưng chân thành, lại rất hiền. Anh cũng tỏ ra là một người lịch thiệp. Chị đã bắt đầu nghĩ đến tương lai.

Thế nhưng, đến lúc đó, người bạn mới cho biết anh đã có một đời vợ, đã ly hôn nhưng không có con. Chị giận bạn thực sự, có cảm giác mình bị coi thường. Chị oán trách sao bạn không nói sớm hơn để chị từ chối gặp mặt, để không gieo vào lòng chị bao mơ ước. Người bạn giải thích, vì quý chị và quý cả anh ấy, biết anh ấy là người tốt nên mới giới thiệu, nếu nói trước, e rằng chị thành kiến mà không chịu gặp. Đang lúc trong lòng bị tổn thương, chị buông một câu: Tốt sao lại ly hôn? Chị cảm nhận người bên kia thẫn thờ gác máy.

Thursday, July 5, 2012

Five years ago, the buzzing gadget was all the rage -- the rock star of mobile communication and seemingly every office drone's high-tech status symbol.
Sober-minded professionals talked about BlackBerry addiction and "phantom vibrations" that caused users to reach for the devices even when they weren't actually doing anything.
"It's like Pavlov's dog," B. Marc Averitt, a technology investor, told The New York Times in 2007, referring to the gut-level longing users felt for the click-clack of the phone's keyboard and humming notice that a new personal message had arrived.
Fast-forward to Thursday, and what was the word?


Photos: A visual history of the telephone Photos: A visual history of the telephone
"Depressing. That's the only word that comes to mind after reading the RIM Q1 financial results press release and listening to the conference call," Chris Umiastowski wrote for the site CrackBerry, which emerged in 2007, eight years after BlackBerry's first two-way paging device was released.
"(But) as crappy as the results were, I'm not going to write up a death certificate for RIM here."
He didn't. And that shows that the folks who still love their BlackBerry still really love their BlackBerry. But let's be clear: Some analysts do say it's over for the BlackBerry.

Cổ tích có thật

Hắn sinh ra ở vùng quê khô cằn của cái huyện nghèo nhất tỉnh Quảng Ngãi nắng cháy. Có lẽ vì thế mà nhìn hắn cũng khô cằn từ đầu tới chân, người cao mà thân hình lại ốm nhách, da ngăm đen như cột nhà cháy. Đã vậy hắn còn mang một cái tên chỉ nghe thôi là đã thấy sao mà y chang như cuộc đời hắn, như mảnh đất mà hắn sinh ra. Khan, hắn hận cái tên này lắm, hận mấy thằng cha ở phòng dân số xã lúc làm giấy khai sinh không biết vô tình (hay cố ý) thế nào lại đánh rơi mất chữ “g”, làm cho hắn chết luôn với cái tên nghe chẳng muốn uống nước. Nhiều khi hắn ngước mặt lên trời thầm trách ông Trời sao mà nhiều bất công với hắn. Hắn trách vì nghèo đã đành, đằng này còn cho hắn không được bình thường, vừa cao, ốm đã vậy còn không được mạnh mẽ, nam tính, mấy đứa trong xóm cứ gọi hắn là õng ẹo, đứa nào ác ồm hơn thì gọi bằng cái tên mà chỉ nghe thôi hắn đã muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi - pê đê. Mà hắn đâu phải như vậy, chỉ tại vì hắn cao mà tay chân lại mất cân đối (dài quá khổ) nên cứ lóng nga lóng ngóng mất kiểm soát, thành ra hơi “ẻo” một chút thôi chứ hắn nghĩ hắn cũng bình thường. Nhưng đó chỉ là hắn nghĩ vậy thôi, chứ mấy đứa trong xóm chẳng đứa nào thèm chơi với hắn, mấy thằng con trai sợ chơi chung rồi lây luôn căn bệnh của hắn, còn tụi con gái thì chẳng chịu cho chơi chung, vì hắn có biết chơi búp bê, banh chuyền đâu.

“Hãy ôm em đến hết cuộc đời!”

Chị một tay xách chiếc vali nặng trịch, một tay dắt theo đứa con trai vẫn chưa hết ngơ ngác và lo sợ, đi như chạy ra khỏi nhà, không quay nhìn lại. Chưa bao giờ hai từ “li hôn” lại mảy may xuất hiện trong suy nghĩ của chị, nay sẽ thành sự thật.
***
Chị lấy chồng năm 22 tuổi, chồng chị là một trinh sát hình sự, một công việc đầy nguy hiểm nhưng đáng trân trọng. Cuộc sống gia đình của một trinh sát không bình lặng như những gia đình khác, bởi anh thường xuyên có những chiến dịch đột xuất và bí mật. Lấy nhau đã lâu, nhưng chẳng bao giờ chị thôi thấp thỏm, lo lắng mỗi lần anh xuất kích. Bạn bè cứ hay trêu đùa chị “lúc nào cũng đi bí mật thế, cẩn thận không chồng cắm sừng cho lúc nào không biết!” nhưng chị chẳng để tâm, vì trong chị luôn luôn có niềm tin tưởng tuyệt đối với chồng.
Cách đây hơn một tháng, trong một đợt truy quét tội phạm ma túy, anh bị thương khá nặng. Chị xót xa nhìn những vết thương chằng chịt trên cơ thể chồng, tựa như chính chị bị những vết đau đâm thấu. Khi những vết thương chưa lành hẳn, anh đã đòi ra viện. Từ lúc đó, anh như trở thành con người khác. Chị thường bắt gặp lúc anh lén ngắm nhìn mẹ con chị chơi đùa, lúc ngồi bên giường đắp lại chăn cho con, vân vê mái tóc thằng bé. Nhưng lại tỏ ra lạnh lùng mỗi khi chị tiến đến gần. Chị mơ hồ cảm thấy có điều gì là lạ.